Duck hunt
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 171

 Q.5 - Chương 5: Phong Dật Hiên Trở Lại


 Ai, ai đòi giết ta thía? Ngạo Sương và Mễ Tu Tư lên đường. Mễ Tu Tư dẫn một con vật hai đầu tới để cưỡi. Nó có sức chịu đựng rất dẻo dai, hình dáng càng khiến Thích Ngạo Sương giật mình. Nó giống với kỳ lân của phương Đông, có thể bay trên bầu trời, có thể bơi dưới nước, đi trên đất cũng vô cùng vững vàng, có điều tốc độ không nhanh lắm. Lên đường rồi Thích Ngạo Sương mới biết thế giới này rất lớn. Các dãy núi nối nhau trùng điệp, chim khổng lồ bay lượn trên không, tiếng kêu kỳ lạ ngân nga kéo dài. Cây cối xanh ngắt cao vút tầng mây làm người ta thích thú. Đất đai tơi xốp phì nhiêu tỏa ra mùi thơm nồng nàn.

“Mễ Tu Tư, ngươi có thể nói một chút về Tạp Mễ Nhĩ được không?” Thích Ngạo Sương phá vỡ không khí yên lặng giữa hai người.

“Vừa như thần linh, vừa như ma quỷ, có lúc rất dịu dàng như con người. Nhưng thực chất hắn không phải thần, không phải ma, không phải con người cũng không phải là Yêu tộc.” Mễ Tu Tư ột đáp án nửa thật nửa giả.

Thích Ngạo Sương hơi sửng sốt, hỏi tiếp: “Tạp Mễ Nhĩ này có kiêng kỵ cái gì không? Ví dụ như có người mà hắn sợ?”

“Ha ha, ngươi đang đùa à?” Mễ Tu Tư nở nụ cười bất đắc dĩ, “Trên thế giới này có ai khiến hắn sợ?”

Sau khi nghe xong lời Mễ Tu Tư thì trong lòng Thích Ngạo Sương chấn động. Nàng biết không phải đám Mễ Tu Tư không biết người khiến Tạp Mễ Nhĩ lưu vong là ai. Người kia cũng là người đứng sau học viện Tinh Thần. Xem ra không biết được ai là người thống trị thế giới này.

Thích Ngạo Sương im lặng, ngước mắt nhìn phía trước. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua đại thụ, tạo ra ánh sáng rực rỡ khiến tâm tình người ta hơi tốt lên được một chút. Mấy ngày ngột ngạt trôi qua, quang cảnh xung quanh vẫn không thay đổi, chỉ có đại thụ cao vút tầng mây. Dường như cánh rừng rậm này không có giới hạn vậy.

Dường như Mễ Tu Tư nhìn thấu suy nghĩ của Thích Ngạo Sương, vào một ngày, hắn mỉm cười, nói với nàng: “Thích Ngạo Sương, đừng lo lắng, sẽ hội hợp với Nguyệt Vương nhanh thôi. Ngươi sắp được thấy bằng hữu của mình rồi.”

“Hội hợp ở đâu? Sao ta cảm thấy cánh rừng này như không có điểm cuối vậy.” Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn về phía trước, hỏi đầy buồn phiền.

“Tới Nguyệt Trì, căn cứ địa bí mật của Nguyệt Vương.” Mễ Tu Tư cười, nhàn nhạt nói, “Quả thật khu rừng này hơi lớn nhưng không phải không có điểm cuối. Tất cả mọi chuyện đều có điểm tận cùng, tự nhiên khu rừng này cũng có.”

Trong mắt Thích Ngạo Sương lóe lên ánh sáng, nhìn vẻ mặt hơi rầu rĩ của Mễ Tu Tư, không nói gì. Mễ Tu Tư này dường như cũng có chuyện xưa.

Quả nhiên khu rừng rậm này có điểm cuối. Đi tiếp ba ngày là tới bìa rừng. Bên ngoài khu rừng là hoang mạc rộng lớn. Gió thổi vù vù, cát vàng bay đầy trời, trong tầm mắt toàn là sương mù.

“Nguyệt Trì ở đây ư?” Thích Ngạo Sương nghi ngờ mà nhìn hoang mạc không thấy đầu ở trước mặt, hỏi.

“Dĩ nhiên. Nơi này chính là nơi bắt đầu lãnh địa của Nguyệt Vương. Chỉ có ta và hắn biết căn cứ bí mật kia mà thôi.” Mễ Tu Tư cười cười, “Đi theo ta.”

Thích Ngạo Sương lấy một cái áo choàng ra từ chiếc nhẫn không gian, choàng lên, đi theo Mễ Tu Tư vào sa mạc mịt mờ. Cát vàng, cuồng phong, cây xương rồng khổng lồ, ban đêm chỉ có bọ cạp và rắn. Nhàm chán đi tiếp hai ngày, Mễ Tu Tư ngẩng đầu nhìn trời: “Cuối cùng cũng tới rồi.”

Thích Ngạo Sương ngẩng đầu thì thấy trên bầu trời cách đó không xa có một ảo cảnh. Đó là hình ảnh phản xạ của một cung điện, không khác với cung điện của Mễ Tu Tư là mấy, xung quanh sắc màu rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.

“Cái này là ảo ảnh ư?” Thích Ngạo Sương cau mày.

“Ừ. Đây là ảo ảnh của cung điện của Nguyệt Vương. Ảo ảnh này xuất hiện rất nhiều tỏng sa mạc. Nhưng ảo ảnh này cũng dẫn tới lối vào một nơi khác.” Mễ Tu Tư mỉm cười, vỗ nhẹ lên con vật đang cưỡi. Nó từ từ bay lên. Con vật Thích Ngạo Sương cưỡi cũng bay lên theo. Thích Ngạo Sương nghi ngờ nhìn một con chim đang bay qua ảo ảnh đó về phía xa. Nàng nghi ngờ trong lòng rằng sao đây lại là lối vào được?

Nàng sẽ hiểu nhanh thôi. Mễ Tu Tư lấy một khối ngọc hình trăng lưỡi liềm từ trong lòng ra, giơ ra trước mặt. Ảo ảnh đó chầm chậm dập dềnh mở ra như mặt nước, tạo thành một lối đi màu đen. Mễ Tu Tư từ từ bay vào, Thích Ngạo Sương cũng theo sau. Sau khi hai người vào thì ảo ảnh trở về hình dạng ban đầu, khiến người ta không tìm ra chút đầu mối nào.

Một luồng ánh sáng trắng thoáng qua mắt Thích Ngạo Sương, sau đó tầm mắt được mở rộng. Trước mặt nàng là một cái hồ rất lớn. Trước hồ có một dòng thác màu trắng bạc trút thẳng xuống, tạo thành những bọt nước xinh đẹp rồi hòa cùng một thể với hồ nước. Hoa cỏ đủ mọi màu sắc mọc đầy quanh hồ, cũng lóe ra ánh sáng màu trắng bạc. Nhưng khi Thích Ngạo Sương định thần lại thì liền ngây ngẩn. Đó đâu phải là hoa cỏ, mà là tinh thạch. Hồ này là hồ gì mà lại có nhiều tinh thạch với hình dạng thế này?

“Đi nào, ở phía trước.” Mễ Tu Tư xoay người xuống, vỗ vỗ lên con vật mình cưỡi, ý bảo nó tự do hoạt động. Thích Ngạo Sương cũng xoay người xuống nhưng trong lòng hơi mất bình tĩnh. Phong Dật Hiên…Lập tức có thể nhìn thấy chàng rồi….

Mễ Tu Tư dẫn Thích Ngạo Sương đi về phía trước. Tất cả mọi thứ trên đường đi cũng phát ra ánh sáng màu trắng bạc nhàn nhạt nhưng không có hoa cỏ sống mà đều là hình dạng của tinh thạch mà thôi.

Từ từ, một ngọn núi nhỏ đập vào mắt Thích Ngạo Sương. Trên đó là một tòa lâu đài nhỏ bằng bạch ngọc đứng sừng sững ngạo nghễ. Càng đến gần ngọn núi nhỏ thì lòng Thích Ngạo Sương càng không thể bình tĩnh được. Sắp gặp người mà mình vẫn nhớ nhung rồi. Tên ngốc đó lại vì mình mà tình nguyện chết đi. Gặp được hắn thì nên nói gì cho phải đây? Mình nên nói gì, làm gì đây? Thích Ngạo Sương chợt hơi thấp thỏm bất an. Trao đổi thân thể với người kia lâu như vậy, mình gặp hắn thì sao mà chịu nổi đây?

“Lão khốn khiếp khốn kiếp này! Ta nói ta còn có việc. Ta muốn đi tìm tiểu Sương Sương của ta! Ngươi điếc à?” Vừa rẽ vào ngọn núi nhỏ thì một giọng nói quen thuộc đến mức Thích Ngạo Sương suýt nữa thì rơi lệ vang dội cả khe núi. Trong giọng nói tràn đầy tức giận và không cam lòng.

Giọng nói này!

Khẩu khí này!

Ngoài hắn ra thì còn là ai?

“Ta làm thịt ngươi!” giọng nói đầy tức giận của Phong Dật Hiên lại truyền đến lần nữa.

“Người trẻ tuổi không thể nóng tính như thế được. Phải bình tâm tĩnh trí mới có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện.” Một giọng nói bình ổn, không hờn không giận truyền tới.

“Phi! Chỉ có lão nam nhân không ai thèm mới nói thế!” Phong Dật Hiên vẫn đang tức giận, mắng.

“Ha ha, Nguyệt Nha Nhi, có người nói ngươi là lão nam nhân kìa, ha ha. Có điều cũng có điểm đúng, ngươi là lão xử nam.” Mễ Tu Tư vẫn dỏng tai cẩn thận lắng nghe, vừa đi vào liền cười ha ha, chế giễu.

“Muốn chết à? Ta sớm đã nói với ngươi không được gọi thế!” Giọng nói kia không còn bình ổn như vừa nãy mà hơi tức giận.

Thích Ngạo Sương đứng sau lưng Mễ Tu Tư, chậm rãi, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn mái tóc đỏ rực, trong lòng giờ khắc này lại run rẩy. Mắt này, lông mày này, tóc đỏ này, thật sự là Phong Dật Hiên, thật sự là hắn!

“Ha ha, Nguyệt Nha Nhi, Nguyệt Nha Nhi, thật là buồn cười chết mất. Thì ra lão nam nhân như ngươi mà cũng buồn nôn thế…” Phong Dật Hiên cười ha hả, trắng trợn chế giễu tên của Nguyệt Vương, quay sang nhìn Mễ Tu Tư, muốn nhìn cho rõ xem là ai gọi tên buồn nôn như thế. Nhưng khi hắn thấy bóng dáng sau lưng Mễ Tu Tư thì liền ngừng cười.

“Tiểu tử thúi, ngươi muốn chết phải không?” khuôn mặt anh tuấn của Nguyệt Vương nhăn thành bánh quai chèo, gầm thành tiếng với Phong Dật Hiên. Nhưng khi hắn hô lên câu này thì phát hiện cả người Phong Dật Hiên run lên, vẻ mặt hắn càng kỳ lạ hơn/ “Không phải chứ? Ta chỉ nói thôi chứ không giết ngươi thật đâu. Ngươi có cần sợ thành như vậy không?” Nguyệt Vương lẩm bẩm, bỗng nhiên lại cảm thấy có gì đó bất thường. Trước kia hắn vẫn uy hiếp tiểu tử này, hành hạ hắn nhưng không thấy hắn khuất phục dù chỉ một lần. Tại sao hôm nay lại có biểu hiện như vậy? Là chuyện gì đang xảy ra?

Nguyệt Vương nhìn theo ánh mắt của Phong Dật Hiên thì ngây ngẩn. Sau lưng Mễ Tu Tư là một thiếu nữ xinh đẹp đến mức khiến người ta khó thở. Mái tóc đen nhánh mềm mại xõa sau lưng, đôi mắt sáng như ánh sao trong đêm khiến người ta không thể dời mắt. Là người mới của Mễ Tu Tư à? Không thể! Nguyệt Vương lập tức bỏ suy đoán này. Vì hơi thở tản ra trên người thiếu nữ đó không giống. Nó như lưỡi dao sắc bén, vừa như cơn gió nhẹ nhàng vờn quanh, vừa như mặt hồ không một gợn sóng. Thiếu nữ này không phải người tầm thường! Nguyệt Vương lập tức cho ra một kết luận như vậy. Nhưng nàng có quan hệ thế nào với tên tiểu tử này?

“Sương….Ngạo Sương….” Phong Dật Hiên mấp máy môi một cách khó khăn, chỉ có thể nói được mấy chữ như thế. Hắn cứ kinh ngạc mà đứng tại chỗ như vậy, mắt sáng rực nhìn Thích Ngạo Sương, chỉ sợ là ảo giác của mình.

“Dật Hiên, là ta” lúc này Thích Ngạo Sương từ từ lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ như thế.

“Thật…thật là nàng sao? Không phải ảo giác của ta chứ?” Phong Dật Hiên chợt rất muốn cười, lại vừa muốn khóc. Là thật ư? Người mà mình ngày nhớ đêm mong đang đứng trước mặt mình ư?

Thích Ngạo Sương mỉm cười nhìn Phong Dật Hiên. Hai người lẳng lặng nhìn nhau.

“Không phải là ảo giác đâu. Không tin thì thử xem.” Lời này không phải của Thích Ngạo Sương mà là Nguyệt Vương bên cạnh lẩm bẩm.

Sau đó, một luồng gió hình con rắn cuồng bạo cuốn lấy Phong Dật Hiên, đẩy hắn lên trời rồi vứt mạnh xuống hồ.

“A —— Nguyệt Nha Nhi, ngươi nhất định phải chết! Ta giết ngươi! Làm thịt ngươi, băm thành trăm mảnh!” giọng Phong Dật Hiên kéo vô cùng dài trong không trung, vô cùng thê thảm. Tiếng ào ào vang lên, Phong Dật Hiên hoa lệ bị ném vào hồ.

Thích Ngạo Sương đứng yên, Mễ Tu Tư cũng đứng yên, Nguyệt Vương giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười gian xảo.

Thích Ngạo Sương 囧, nhìn Phong Dật Hiên đang ra sức bơi về bờ hồ. Nàng từng tưởng tượng rất nhiều cảnh khi gặp Phong Dật Hiên nhưng không ngờ là sẽ thế này.

Nhưng dường như Phong Dật Hiên đã trở lại. Phong Dật Hiên mà nàng quen thuộc đã trở lại.

Thật tốt.

Là chàng. Chính là chàng.



Q.5 - Chương 6: Ta Hối Hận


 Phong Dật Hiên gào khóc kêu la, ra sức bơi lên bờ, cả người ướt đẫm, chạy nhanh tới. Khi cách Thích Ngạo Sương vài mét thì dừng lại, cứ sững sờ đứng đó. Thích Ngạo Sương và hắn nhìn nhau, không lên tiếng.

Ánh mắt Phong Dật Hiên cực kỳ phức tạp, có vui mừng, có vui sướng, kích động, không muốn rời xa….

Trên mặt Thích Ngạo Sương từ từ, chậm rãi hiện ra nụ cười.

Phong Dật Hiên đứng yên đó không dám bước lên, chỉ sợ bước thêm một bước nữa thì Thích Ngạo Sương sẽ biến mất một lần nữa trước mặt hắn, không thấy nữa. Chỉ sợ vừa chạm vào thì nàng sẽ biến mất.

“Trời của ta!! Đất của ta! Thích Ngạo Sương! Đây mới là dáng vẻ chân chính của ngươi phải không? Mỹ nữ!!!” Chợt một giọng nói mà Thích Ngạo Sương quen thuộc gào lên kinh thiên động địa. Trong giọng nói tràn ngập hưng phấn và kích động.”

Là Trường Không!

Vừa dứt lời thì một con chồn nhỏ trắng như tuyết liền trực tiếp nhảy ra khỏi thân thể Phong Dật Hiên, đánh về phía Thích Ngạo Sương, mục tiêu chính là bộ ngực của nàng.

“Người này có chết cũng không biết xấu hổ!” Phong Dật Hiên tay mắt lanh lẹ, níu lấy cái đuôi của Trường Không, kéo hắn lại.

“Phong Dật Hiên, đồ biến thái đáng chết! Dám ngăn cản tiểu gia và nữ nhân của ta thân thiết. Ngươi đi chết đi!” Trường Không quay người lại, giơ móng vuốt, nhắm vào mặt Phong Dật Hiên mà cào một cái đầy độc ác. Phong Dật Hiên kêu thảm thiết không ngừng. Sau đó hắn cũng không yếu thế, níu lấy cái đuôi của Trường Không, quay vòng vòng hắn trong không trung rồi buông tay ra. Trường Không liền bay ra ngoài.

“Đau quá đi! Đồ nguyên tố sắc!” Phong Dật Hiên che mặt, không ngừng kêu đau.

“Đáng đời! Ai bảo ngươi chọc vào tiểu gia. Tiểu gia có thể bay được. Tên ngốc ngươi quên rồi à!” giọng của Trường Không lại vang lên trong tai mọi người, sau đó hắn đáp xuống vai của Thích Ngạo Sương, mặt tràn đầy vừa lòng.

“Sắc lang! Đừng đụng vào mẹ ta!” chợt Kim Liên xuất hiện kịp thời, níu lấy cái đuôi của Trường Không, quay thật mạnh hắn trong không trung khiến hắn choáng váng hoa mắt.

“Mẹ nó! Là tiểu tử ngươi! Ta nhớ ngươi! Đừng có đắc chí, chờ ta khôi phục thực lực, biến lại hình người ta liền…” Trường Không tức giận mắng.

“Ngươi là cái rắm. Bây giờ ta liền cho ngươi xem!” Kim Liên giơ Trường Không lên, vọt sang một bên.

Lúc này những người khác mới hơi phục hồi tinh thần lại. Chuyện vừa xảy ra quá giống trong kịch, khiến người ta ngơ ngác.

“Dật…Dật Hiên…chàng không sao chứ?” Thích Ngạo Sương nhìn vết cào trên mặt Phong Dật Hiên, khẽ giựt giựt khóe mặt, hơi không biết nói gì. Nàng thật không ngờ gặp được Phong Dật Hiên lại vui như thế.

“Không…Không sao.” Phong Dật Hiên ngây ngốc nở nụ cười, nhìn Thích Ngạo Sương đang đứng trước mặt hắn. Bây giờ hắn chỉ cảm thấy thật thỏa mãn, thật thỏa mãn.

“Ngươi chính là người mà tiểu tử này vẫn luôn khóc lóc kêu la phải đi tìm?” lúc này, Nguyệt Vương lên tiếng. Giọng của hắn đã trở lại trầm ổn như trước.

“Mẹ kiếp! Ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy? Ngươi mới khóc lóc cầu xin ta bái ngươi làm thầy thì có!” Phong Dật Hiên vừa nghe thì gầm lên, sắc mặt không được tự nhiên.

“Ta là Thích Ngạo Sương, Nguyệt Vương, xin chào.” Thích Ngạo Sương mỉm cười, gật đầu chào hỏi Nguyệt Vương.

“Ừ. Lễ phép hơn tên tiểu tử ngốc này nhiều. Ha ha, đúng rồi, Chân Vương có một đệ đệ, là một mỹ nam tử, cũng rất cường hãn, hay là…” Nguyệt Vương cười híp mắt, nói. Chưa dứt lời thì đã bị cắt ngang.

“Không được!”

“Muốn chết à!”

Hai giọng nói cùng vang lên. Trước là của Phong Dật Hiên, sau là của Mễ Tu Tư.

Nguyệt Vương quay sang nháy mắt với Mễ Tu Tư, sau đó ánh mắt thay đổi, nói đầy khinh thường: “Mễ Tu Tư, ngươi không vô sỉ thế chứ. Hậu cung của ngươi đã đông thế rồi mà ngươi vẫn muốn tranh giành nữ nhân với đồ đệ của ta à?” "khotruyen.wapego.ru" Nguyệt Vương sống đã nhiều năm, tuy không gần nữ sắc không có nghĩa là hắn không nhìn ra được tình ý giữa Phong Dật Hiên và Thích Ngạo Sương. Hắn vừa nói vậy cũng chỉ để trêu Phong Dật Hiên mà thôi. Nhưng không ngờ không chỉ Phong Dật Hiên gào lên mà Mễ Tu Tư còn trực tiếp đi tìm chết. Có cần vội vàng tranh giành nữ nhân vậy không?

Mễ Tu Tư trừng mắt, kề sát vào tai Nguyệt Vương, nhỏ giọng nói vài câu. Sắc mặt Nguyệt Vương liền thay đổi. Ngay sau đó mặt đầy tươi cười lấy lòng, nhìn Thích Ngạo Sương, nói: “Chuyện này, tiểu thư Thích Ngạo Sương, đi đường mệt không? Vào uống chén trà đã.”

Phong Dật Hiên trợn mắt há hốc miệng. Lần đầu tiên hắn thấy lão xử nam này biến sắc mặt nhanh như vậy. Rốt cuộc Nguyệt Vương đã nói gì với Mễ Tu Tư? Thích Ngạo Sương cũng nghi ngờ. Đương nhiên nàng không biết rằng Mễ Tu Tư chỉ nói một câu với Nguyệt Vương: có thể nàng là nữ nhân của Tạp Mễ Nhĩ, ngươi muốn chết thì cứ nói hươu nói vượn tiếp đi.

Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư đi trước, động tác hơi cứng nhắc dẫn đường. Phong Dật Hiên và Thích Ngạo Sương đi phía sau. Hai người vẫn im lặng. Phong Dật Hiên vẫn không ngừng dùng khóe mắt nhìn Thích Ngạo Sương, muốn nói gì đó nhưng lời ra tới miệng nhưng không mở miệng được.

Chợt, Thích Ngạo Sương bỗng quay sang nhìn Phong Dật Hiên chằm chằm. Hắn kinh hãi, run lên, nhìn Thích Ngạo Sương nhưng không dám nói gì.

“Ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi chàng!” Thích Ngạo Sương nói nhỏ một câu rồi tiếp tục đi về phía trước.

Phong Dật Hiên nhìn bóng lưng của Thích Ngạo Sương, thở ra một hơi thật dài, lúc này mới đi theo.

Đến tòa thành của Nguyệt Vương, Thích Ngạo Sương quan sát nó. Cực kỳ tao nhã, cực kỳ tĩnh mịch. Toàn bộ vật dụng trong nhà đều làm bằng bạch ngọc, một cái đèn khổng lồ trên đầu được điêu khắc từ một khoáng thạch khổng lồ có thể phát sáng. Đèn treo trên vách tường đều được điêu khắc từ các khoáng thạch, hình dạng cổ xưa tao nhã, khiến người ta vui mắt. Sàn nhà không có một hạt bụi nào, trên cầu thang xoắn ốc hai bên đại sảnh trải lông lạc đà cao cấp làm thảm. Nhưng cả tòa thành không có một bóng người nào.

Nguyệt Vương tự mình rót trà, bưng cho Thích Ngạo Sương và Mễ Tu Tư rồi mới nói: “Chỗ này chỉ có ta và Mễ Tu Tư biết. Cho nên không có người hầu hạ. Tiểu thư Ngạo Sương, xin chịu đựng chút nhé.”

“Gọi ta Ngạo Sương là được.” Thích Ngạo Sương nhận lấy cái chén, gật đầu, “Cám ơn.”

“Các ngươi đều đã biết tình hình bây giờ rồi. Thế giới này, thời tiết thay đổi…” Nguyệt Vương hơi bất đắc dĩ, ngồi xuống xong thì luôn thở dài, vẻ mặt bi thương, “Ta thật sự không hiểu tại sao Bạch Vương lại phản bội. Tình cảm của hắn với Thiên Vương là tốt nhất.”

“Hơn nữa hắn còn thôn tính sức mạnh của Thiên Vương.” Sắc mặt Mễ Tu Tư lạnh xuống.

“Sinh lực và linh hồn của hắn mạnh hơn Thiên Vương! Tại sao? Điều này sao có thể? Sức mạnh thôn tính phải hấp thu toàn bộ linh hồn và sinh lực của Thiên Vương, hòa làm một thể. Nhưng nếu sinh lực và linh hồn của Thiên Vương mạnh hơn hắn thì người bị thôn tính chính là Bạch Vương.” Nguyệt Vương thấy sắc mặt của Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên hơi nghi ngờ thì giải thích lập tức.

Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên liếc nhìn nhau, đều thấy được sự khó hiểu trong mắt nhau.

“Bạch Vương mạnh hơn Thiên Vương từ khi nào, chúng ta không ai biết. Hắn có thể thôn tính sức mạnh của Thiên Vương chứng tỏ cũng có sức mạnh để tiêu diệt chúng ta.” Mễ Tu Tư khẽ cau mày.

“Đừng lo lắng, Mễ Tu Tư, nơi này của ta chỉ có ta và ngươi biết mà thôi. Không có ngọc bội của ta, không ai vào được.” giọng Nguyệt Vương bỗng chậm lại, an ủi Mễ Tu Tư.

“Những Vương khác thì sao? Hay là chúng ta ra ngoài, tìm mấy vị Vương kia, cởi bỏ phong ấn tiêu diệt hắn là có thể giải quyết chuyện này. Chẳng lẽ chúng ta sẽ phải núp ở nơi này cả đời sao?” Mễ Tu Tư cau mày, hừ lạnh, nói.

“Ta lại hy vọng thật có thể làm vậy…” giọng Nguyệt Vương nhỏ đến mức không ai nghe thấy, càng không có ai thấy được tia ưu thương lóe lên trong đáy mắt hắn.

Hai người bàn bạc một chút, cuối cùng quyết định mau sớm đi tìm những Vương khác.

“Nơi này không có người hầu, các ngươi tự tìm phòng ình đi. Tất cả phải tự lo lấy.” Nguyệt Vương cười cười đầy áy náy, “Tối nay ta sẽ uống rượu với Mễ Tu Tư, các ngươi tự lo ình nhé.”

“Ừ. Ta và Phong Dật Hiên cũng có chuyện phải nói với nhau.” Thích Ngạo Sương mỉm cười, gật đầu, liếc nhìn Phong Dật Hiên, bĩu môi. Phong Dật Hiên thấp thỏm đứng lên, đi theo sau nàng.

Nguyệt Vương nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên, cười xấu xa: “Khí thế của tiểu nữ tử này rất mạnh. Sợ là Phong Dật Hiên không áp được.”

“Có lẽ nàng là nữ nhân của Tạp Mễ Nhĩ đấy.” Mễ Tu Tư bên cạnh lạnh lùng nói.

“Ngươi thì biết cái gì! Nữ nhân có khí thế mạnh mẽ như vậy, dù có mấy nam nhân cũng không trấn áp được.” Nguyệt Vương nhíu mày, “Ngươi nhìn tiểu tử Phong Dật Hiên kia đi, cả ngày vô pháp, ngông cuồng tự cao tự đại, ở trước mặt tiểu nữ tử này lại như chuột thấy mèo. Sự nhu thuận này thật khó thấy.”

“Tình yêu là phải một lòng! Một lòng, ngươi có hiểu không?” Mễ Tu Tư nhe răng trợn mắt phản bác, “Tại sao có thể để nàng thu phục Tạp Mễ Nhĩ và Phong Dật Hiên? Tại sao lại có thể vậy được? Chỉ có thể chọn một mà thôi!”

“Ta nhổ vào! Vậy còn ngươi? Không phải là ngươi đã cùng nhiều nữ nhân rồi sao? Ngươi có một lòng không? Ngươi là mấy lòng? Hay là mấy trăm lòng?” Nguyệt Vương hừ lạnh, mỉa mai.

“Ta…Ta…hai chuyện này không giống nhau. Ta là nam nhân, Thích Ngạo Sương là nữ nhân!” Mễ Tu Tư cau mày, giải thích một cách mất tự nhiên.

“Nam nhân hay nữ nhân đều giống nhau thôi!” Nguyệt Vương hầm hừ tức giận, xoay người đi về phía phòng ăn.

“Đi đâu đấy?” Mễ Tu Tư sửng sốt.

“Uống rượu. Ngươi có uống không?” Nguyệt Vương không quay đầu lại nhưng bước chân đã chậm lại.

“Chờ chút, đến đây đến đây.” Mễ Tu Tư cười cười, vội vàng đuổi theo, đi lên ôm vai Nguyệt Vương. Hai người ôm vai nhau bước vào phòng ăn.

Lúc này Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên cũng đã tới vườn hoa nhỏ bên ngoài tòa thành. Hoa nơi này rất ít, chỉ có một loại hoa nhỏ màu trắng, có bốn cánh, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.

“Ngồi.” Thích Ngạo Sương ngồi lên bồn hoa, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, nhàn nhạt nói một chữ.

Phong Dật Hiên nuốt một ngụm nước miếng theo bản năng, lúc này mới từ từ ngồi bên cạnh.

“Hình như nên nói những chuyện mà ta không biết trước kia rồi.” Thích Ngạo Sương chậm rãi nói, “Rốt cuộc là lời nguyền gì? Vì sao mọi chuyện lại trở thành như vậy? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với chàng khi ở Ma giới?”

“Ngạo Sương….” Sắc mặt Phong Dật Hiên hơi u ám, “Ta…Ta từng nghĩ sẽ buông tay nàng ra, nhường nàng cho Lãnh Lăng Vân….” Giọng Phong Dật Hiên càng ngày càng nhỏ. Hắn cắn chặt môi của mình.

Thích Ngạo Sương không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

“Nhưng, ta hối hận! Tại sao ta lại có ý nghĩ như thế chứ! Ta tuyệt đối không buông tay đâu!” chợt Phong Dật Hiên ngẩng đầu, mắt sáng rực nhìn Thích Ngạo Sương, kiên định mà nói, “Ngạo Sương, ta tuyệt đối sẽ không buông nàng ra.”
phan 135Q4
phan 136
phan 137
phan 138
phan 139
phan 140
phan 141
phan 142
phan 143
phan 144
phan 145
phan 146
phan 147
phan 148
phan 149
phan 150
phan 151
phan 152
phan 153
phan 154
phan 155
phan 156
phan 157
phan 158
phan 159
phan 160
phan 161
phan 162
phan 163
phan 164
phan 165
phan 166
phan 167
phan 168
phan 169 Q5
phan 170
phan 172
phan 173
phan 174
phan 175
phan 176
phan 177
phan 178
phan 179
phan 180
phan 181
phan 182
phan 183
phan 184
List Quyen 4-5
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .